Dương Khuê

Ông Dương Khuê (1839-1902) là danh sĩ triều Tự Đức, quê tỉnh Hà Đông (nay thuộc Hà Nội). Ông đỗ Tiến sĩ năm 1868, ra làm quan, từ chức Tri phủ Bình Giang, thăng Bố chánh Hải Dương. Khi quân Pháp đánh ra Bắc, ông dâng sớ lên triều đình xin cương quyết chống cự, vua Tự Đức cho là không thức thời, giáng xuống làm Chánh sử sơn phòng. Những năm sau thăng, giáng liên tục, đến triều Thành Thái làm Tổng đốc Nam Định, Ninh Bình, rồi về hưu. Ông là nhà thơ có nhiều bài giá trị, nhất là các bài hát nói rất độc đáo.